Lê Ý Tông (
chữ Hán: 黎懿宗
29 tháng 3 năm
1719 –
10 tháng 8 năm
1759), tên
húy là
Lê Duy Thận (黎維祳),
[1] là vị hoàng đế thứ 14 của
nhà Lê Trung hưng và thứ 25 của
nhà Hậu Lê trong
lịch sử Việt Nam.Ông là cháu ngoại bà Vũ Thái phi họ Trịnh nên từ bé được nuôi nấng trong cung phủ thân cận yêu thương có phần dễ kiềm chế nên
Trịnh Giang đã bỏ qua Duy Diêu con trưởng
Thuần Tông Giản Hoàng đế mà lập ông làm vua từ tháng 4 năm
1735, sau khi vua
Lê Thuần Tông mất, đến tháng 5 năm
1740.
[2]Tháng 5 năm
1740,
Trịnh Doanh ép ông nhường ngôi cho
Lê Duy Diêu, con trưởng của Thuần Tông để làm
Thái thượng hoàng. Trong tờ chiếu nhường ngôi của ông có đoạn viết rằng nghĩ trong phương xa có kẻ càn rỡ, muốn cõi bờ yên vui nên tôn con trưởng để trọng tông thống mà thu phục lòng người. Sau khi lên làm Thái Thượng hoàng, số xã dân cung phụng được lấy bằng 1/3 số chính phần của vua Lê thời kì này. Ông là con thứ mười một của
Dụ Tông, em của
Thuần Tông và
Đế Duy Phường. Ông làm vua được 6 năm, làm Thái thượng hoàng được 19 năm ở điện Càn Thọ. Đời Ý Tông chỉ đặt một niên hiệu là
Vĩnh Hựu.Ông mất tháng 6 nhuận năm
1759, thọ 41 tuổi. Táng tại lăng Phù Lê ở núi Trinh Sơn thôn. Nguyên Sơn xã Thiệu Nguyên huyện Thiệu Hóa, tỉnh Thanh Hóa.Phối ngẫu: Chính thất: Tuyên Vũ Huy Hoàng hậu Trịnh Thị Ngọc Du Trắc thất: Đức Quý phi Vũ Thị ( cháu gái Vũ Thái phi
họ Trịnh, sau truy tôn Nhu Cương Huy hoàng hậu)